zClubSun


Cao Văn Võ
Cao Văn Võ
S-Mod XGame
Bài gửi : 579
Tài sản : 5639
Like : 28
Join date : 27/03/2014
- Hả?? cái gì chứ??? – nó bối rối đưa tay lên che mặt…

Lúc này tại 1 quán bar xxx…

- Đừng có uống nữa…bia mà mài uống như nước lã vậy thằng quỷ…- Duy giựt chai bia từ tay Quân lo lắng…

- Bỏ tay ra…hì…mài biết không Á Hiên thích Kent thật rồi…mài biết không hả??? haha tao đã giúp con nhỏ củ tỏi đó được toại nguyện đó…hì…nhưng....sao tao lại buồn quá vậy??? tại sao vậy?? TẠI SAO??? –Quân tức tối nói với ánh mắt thật buồn…

- Cái thằng ngốc này…sao mài lại như thế này hả??? không có "củ tỏi" thì kiếm "củ hành" thiếu gì con gái chứ…- Duy nhìn Quân hét lớn…

- Hì…phải…tao là hotboy mà…thiếu gì con gái nó mê tao…haha…đúng…- Quân đứng bật dậy lạng choạng…múa tay múa chân nói…

- Tao…Trương Ấn Quân…1 thằng hotboy có biết bao nhiêu con gái mê…nhưng lại bị "bỏ bùa" bởi 1 con nhỏ bình thường…hì…mà đáng giận hơn là tao…chính tao lại là người đem người con gái mình yêu thương nhất trao cho người khác…hì…Duy mài có biết cái gì không?? Không biết từ bao giờ mà trung tâm của cái thế giới này đối với tao lại là con nhỏ củ tỏi đó…hì…tao biết yêu rồi Duy ơi…đã thật sự biết yêu rồi…thì ra khi yêu lại đau đến như vậy??? hixx…hixx…tao phải làm sao đây??? phải làm sao để con nhỏ ngốc đó hiểu được lòng tao đây…hix…sao tim tao lại đau như vậy?? sao vậy Duy??? - Quân ngồi gục xuống…những giọt nước mắt vô tình cứ thế lặng lẽ rơi cùng với những tiếng nấc nghẹn ngào…cảm giác…là cảm giác đau thắt lại của con tim….

- Sẽ có ngày Á Hiên sẽ hiểu được lòng mày mà…không sao đâu…đừng buồn nữa…- Duy vỗ nhẹ vào vai Quân an ủi…đột nhiên

Ring…ring…ring…

- Gọi đúng lúc lắm, tui cũng tính gọi cho Thảo- duy vội vàng bắt máy…

- Hả??? – Thảo bất ngờ khó hiểu…

- Mài ở đây uống đi, tao đi nói chuyện 1 lát rồi tao quay lại liền…- Duy nhanh chân bước đi…

Trong toilet…

- Thảo có biết nhà thằng Kent ở đâu không hả??? – Duy hậm hực..

- Nhà của Kent á…à biết mà chi vậy..??? – Thảo tò mò…

- Vậy được, bây giờ Thảo hãy đi taxi lại quán bar xxx, Duy sẽ đứng ngay cổng chờ Thảo…mau lên nha…- nói đoạn Duy cúp máy, quay lại phòng…

- Bây giờ phải đưa cái thằng Quân về trước rồi tính gì tính…Ủa??? nó đâu rồi??? QUÂN…QUÂN…MÀI ĐÂU RỒI HẢ??? Ê…có thấy cái thằng hồi nãy đi vào cũng với tao đâu không?? CÓ THẤY KHÔNG HẢ??? – Duy nhanh chân tìm kiếm khi phát hiện Quân đã bỏ đi…

thôi thì đã lỡ thì post cho hết luôn

Trước quán bar xxx:

- Sao đột nhiên ông lại muốn đến nhà Kent vậy??? bộ có chuyện gì xảy ra hả??? – Thảo nhìn Duy hỏi dồn dập.

- Đừng hỏi nữa bây giờ phải đi đến nhà của thằng Kent ngay – nói đoạn Duy đưa cho Thảo cái nón bảo hiểm.



Lúc này tại nhà của Kent…

- Hiên muốn uống gì??? Nước trái cây nha…để Kent đi lấy - Kent quay qua nhìn nó hỏi..

- Ờ…gì cũng được – nó khẽ gật đầu…

Kent bước xuông lầu để mình nó lại trong căn phòng nhỏ, nó nhìn quanh thích thú vì đây là lần đầu tiên nó được tham quan phòng của Kent…cái bàn học nhỏ nhắn đc sắp xếp ngăn nắp, có nhiều mô hình đã thu hút nó tiến lại gần…

- Kent mà cũng chơi cái này nữa hả?? hihi…- nó cười nhẹ….

- Á Hiên…nước đây…BỊCH…- Kent bất ngờ mở cửa đi vào làm nó bất ngờ đánh rơi mô hình đang cầm trên tay…

- Ơ…Hiên xin lỗi…xin lỗi nha…- nó rồi rít cúi xuống nhặt…

- Không sao đâu, chỉ cần gắn lại là được thôi mà…hihi…- Kent mỉm cười khi thấy thái độ bối rối của nó…

- Kent cũng thích chơi mô hình nữa hả??? thật không ngờ đó…- nó nhìn Kent nói…

- Hì…thật ra…những mô hình này là của Yến Ly...- Kent khẽ nói…mỉm cười chua xót…

- Yến Ly??? – nó bất ngờ…

- Uhm…cô ấy đã làm tất cả những mô hình này trong vòng 1 tuần lễ…trước khi đi du học…- Kent ngập ngừng với ánh mắt thoáng buồn…

- ……..- nó không nói gì, ngồi nhìn Kent….

- Hiên có biết trước khi đi cô ấy đã nói gì với Kent không??? Cô ấy nói rằng…cô ấy thích Kent…nhưng thay vì 1 cái gật đầu và 1 nụ cười hạnh phúc…thì Kent…lại nói lời xin lỗi…lúc đó Kent đã nghĩ rằng tốt nhất là hãy thả tay cô ấy ra và đó sẽ là việc làm tốt cho cả 2….nhưng cũng từ giây phút đó…Kent mới biết mình đã sai…đã thật sự sai…đã phạm 1 lỗi lầm mà không bao giờ có cơ hội để sửa chữa…hì…Kent đã tự dối lòng mình rằng là Kent vẫn ổn…nhưng….vết thương dường như 1 ngày càng lớn…- Kent cúi mặt ngập ngừng nói…

- Đồ ngốc…- nó bất ngờ nói làm Kent vội vàng ngẩng đầu lên nhìn ngỡ ngàng…

- Cái gì mà lỗi làm không bao giờ có cơ hội để sửa chửa chứ??? Chỉ cần muốn là được chứ gì…chỉ là Kent đang sợ và không đủ tự tin để đối mặt với nó thôi…sẽ không có gì là quá muộn…chỉ khi Kent bỏ cuộc thì mọi chuyện mới thật sự kết thúc thôi…- nó hậm hực bức xúc nói…

- Hì…vậy nếu như là Hiên…thì Hiên sẽ làm gì??? – Kent nhìn nó dò xét…

- Nếu là Hiên thì Hiên sẽ không chạy trốn, mà sẽ cố gắng đối mặt với nó, dù có thất bại hay sau này sẽ phải chịu đựng đau khổ nhưng sẽ không phải hối hận vì trước đó Hiên đã sống thật với lòng mình và quan trọng hơn là vì trong tình yêu không bao giờ có 2 từ hối hận và bỏ cuộc…

- Vậy…bây giờ…có phải là lúc Hiên phải đối mặt và sống thật với lòng mình không??? – Kent nhìn nó mỉm cười nói…

- Hả??? – nó sững sờ nhìn Kent khó hiểu…

- Haizzz…không biết bây giờ Ấn Quân đang làm gì nhỉ??? Chắc bây giờ cậu ấy đang ngồi ở nhà vừa xem tivi vừa sốt ruột, đứng ngồi không yên…để suy nghĩ về 1 ai đó chăng??? – Kent nhìn nó nói cười tinh nghịch ám chỉ…

- Gì??? Cái…cái gì chứ??? Ai cũng biết Hiên với cái tên đó như chó với mèo vậy…thì làm sao mà có cái thứ tình cảm đó được chứ??? – nó ngập ngừng bối rối nói…

- Hiên biết không…Hiên và Ấn Quân cũng giống như mưa và nắng vậy…thật sự sẽ chẳng dễ dàng gì để có thể ở bên nhau, nhưng…khi đã ở bên nhau thì cả 2 sẽ tạo ra 1 cầu vồng thật sự rực rỡ…- Kent nhìn nó nói…trước vẻ mặt hết sức ngỡ ngàng…



Vào lúc này…trên con đường nhộn nhịp người qua kẻ lại, Quân vô hồn lê chân bước đi…không màng đến những cú va chạm cùng với những câu nói hậm hực của những người đi đường…ánh mặt buồn bã nhìn quanh bỗng nhiên dừng chân tại 1 góc phố quen thuộc…nơi Quân đã từng cứu nó…

Ring…ring…ring…tiếng chuông điện thoại đầy lo lắng của Duy vội vã reo lên…

- Píp…íp….- Quân đưa tay tắt nguồn….thẫn thờ ngồi xuống…

- Tao không thể nói cho cô ấy biết rằng tim tao đau như thế nào, tao chỉ có thể mỉm cười và chúc mừng cô ấy…hì…mài có biết tim tao đang đau như thế nào không??? …tao thật sự đứng không vững nữa rồi…tao thở không nổi nữa rồi….mài có biết tao phải mất rất nhiều thời gian để nhận ra rằng tao yêu cô ấy không nhưng…nhưng tại sao…chỉ vỏn vẹn vài giây tao lại đánh mất cô ấy…tao phải làm gì đây??? tao phải làm sao đây??? – Quân gục ngã…tay nắm chặt sợi dây chuyền…những giọt nước mắt cứ thế vô tình rơi…cảm giác của sự mất mát và đau xót…


- Để Kent đưa Hiên về…

- Thôi, không sao đâu mới có 9h mà…Hiên muốn đi bộ 1 mình…- nó mỉm cười nói…

- Vậy…chừng nào về tới nhà nhớ nhắn tin cho Kent biết nha…

- Uhm…vậy Hiên về nha…bye bye…mai gặp lại…- nó vẫy tay bước đi…đột nhiên…

- KENT….HIÊN SẼ KHÔNG TRỐN CHẠY NỮA MÀ SẼ THỬ ĐỐI MẶT VỚI CÁI TÊN NGỐC ĐÓ….KENT CŨNG PHẢI CỐ GẮNG ĐÓ…CẢM ƠN VÌ NGÀY HÔM NAY…- nó quay lưng lại nói to…

- Hì….- Kent mỉm cười đưa tay lên ra hiệu.



- Sao rồi??? có liên lạc được không??? – Thảo nhìn Duy hỏi…

- Chết tiệt…nó tắt máy rồi…rốt cuộc là cái thằng này đi đâu cơ chứ....aaaaaaa…phát điên lên với mấy đứa này…- Duy tức tối lo lắng…

- Đừng quá lo, chắc bây giờ ông ấy cần yên tĩnh 1 mình nên mới làm vậy thôi…- Thảo nhẹ nhàng nói…

- ĐI…bây giờ phải đi lại nhà của thằng Kent trước cái đã…đi thôi…



- Nếu anh sửa sai lỗi lầm…thì em có thể tha thứ cho anh không??? – Kent nhìn tấm hình trên bàn thầm nghĩ….đột nhiên…

Tính tong…tính tong…tính tong….tiếng chuông cửa reo lên liên tục…

- Nè…bấm 1 cái được rồi…làm gì mà ông cứ bấm liên tục vậy hả??? 1 hồi đứt dây chuông nhà người ta bây giờ…- Thảo nhìn Duy quát…

- Đừng có cản…tui cố tình mà…- nói đoạn Duy vẫn tiếp tục…

- Được rồi…đừng có bấm nữa…- Kent thình lình xuất hiện…làm Duy và Thảo giật mình…

Trong căn phòng khách, Duy ngồi bất động...đưa mắt nhìn Kent không chớp…không khí trở nên căng thẳng cực độ…

- Đến đây tìm tôi là chỉ để ngồi nhìn thôi hả??? – Kent điềm tĩnh nhìn Duy nói…

- Tôi có chuyện rất quan trong muốn nói với ông…- Duy hậm hực…

- Nếu là chuyện liên quan đến Ấn Quân và Á Hiên thì 2 người có thể về…- nói đoạn Kent đứng dậy, trước 4 con mắt đang tròn xoe khó hiểu…



- "Thuê báo quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được mong quý khách gọi lại sao" … đi đâu mà tắt máy vậy nè??? thiệt tình…lúc có chuyện quan trọng muốn nói thì biến mất tiêu, lúc không có gì thì cứ ám mình như đĩa…grừ…- nó tức tối bước đi…

- Bà…bà ơi…bà ơi…Ấn Quân về chưa ạ??? – nó chạy nhanh vào nhà nhìn quanh…

- Vẫn chưa…2 đứa không đi chung với nhau sao??? Cái thằng này đã khuya vậy rồi mà còn đi đâu thế không biết??? – bà nhìn đồng hồ hậm hực…

- Bà ơi…bà thử gọi cho Quân đi bà…coi chừng hắn đi chơi với mấy nhỏ xanh xanh đỏ đỏ đó…- nó ngồi châm chọc…

- Cái gì??? Đi với mấy đứa xanh xanh đỏ đỏ á…cái thằng…về đây biết tay ta…- nói đoạn bà lấy điện thoại bấm bấm…

- "Hihi…chỉ còn cách này thì ông mới chịu về sớm thôi haha…" – nó thầm nghĩ và lén cười…



gÀ pOst týp nÈ hihihi ^^

- Trời ơi…sao chuyện này càng ngày càng rắc rối vậy nè…- Thảo tức tối quát…

- Có gì mà khó hiểu đâu, thì mọi chuyện đã được giải quyết hết rồi còn gì…tụi mình đã dọn cơm sẵn, 2 người đó chỉ còn việc là ăn thôi...không lẽ cần phải đút nữa sao…

- Hả??? cái gì mà dọn cơm…vừa ăn vừa đút…ủa…vậy là sao??? Nói gì dạ…hổng hiểu gì hết trơn…– Thảo ngu ngơ thắc mắc…

- Công nhận…bà đẹp thiệt… mà sao cái nhan sắc với cái chỉ số IQ của bà nó tỉ lệ nghịch dữ vậy hả??? đúng là nói chuyện với bà tui thà nói chuyện với con heo…- Duy chau mài…

- Ê…đủ rồi nghen…sao lúc nào ông cũng lôi tui ra so sánh với mấy con đó là sao hả??? – Thảo hậm hực quát…

- Ờ hén…chậc…nói 1 cách 9 xác hơn thì là…bà tiến hóa chưa có hết…lốt người thì ít mà lốt khỉ thì nhiều…nói vậy chịu hông??? Hahaha…- nói đoạn Duy bỏ chạy thiệt lẹ…

- Tui mà bắt được ông là ông tới số…ĐỨNG LẠI CHƯA HẢ??? – Thảo hét to đuổi theo….



Lúc này trên khúc đường về nhà của Kent…

- Em đã kêu chị mau lấy chồng đi, ngày nào cũng bắt em đi đón…cứ ở vậy hoài ở giá bây giờ…- Kent quay qua chọc ghẹo chị Châu…

- Xí…tại chị thương em nên mới ở vậy chăm sóc em thôi…

- Hihi…chứ hông phải tại chị lùn quá nên hông có ai để ý hả??? haha – Kent cười to chọc ghẹo…bất giác phát hiện ra 1 vị khách đặc biệt đang đứng chờ sẵn trước cửa nhà….

- Ủa??? Ấn Quân…sao em lại đến đây giờ này??? Em đến kiếm chị hả??? – chị Châu khá bất ngờ trước sự xuất hiện của Quân…riêng Kent thì vẫn bình thản như đã đoán trước đc…

- Cậu ấy đến đây tìm em…chị vào nhà trước đi, em với Quân đứng đây nói chuyện 1 chút rồi em vào sau…- Kent nói trước vẻ mặt thắc mắc của chị Châu…

- Hình như ông uống rượu…nếu đã say rồi thì ngày mai hãy đến đây nói chuyện với tôi sao…- nói đoạn Kent bước đi…thì bị bàn tay của Quân nắm chặn lại…

- Tôi chỉ muốn nói vài câu thôi…nói xong tôi sẽ đi ngay…

- Nếu là chuyện liên quan đến Á Hiên thì ông có thể về…bây giờ…tôi chán cô ấy rồi…chả có gì là mới mẻ cả…mới đi chơi chưa đc 2h đã cho tui nắm tay lại hôn nữa chứ…hì…đúng là nhạt nhẽo…tui cứ tưởng cô ấy có gì đó đặc biệt lắm…ai ngờ…cũng giống như mấy đứa con gái khác thôi…BÌNH THƯỜNG…- Kent nhìn Quân bình thản nói…

- Mài vừa nói cái gì thế hả??? MÀI CÓ BIẾT MÀI ĐANG NÓI CÁI GÌ KHÔNG HẢ??? BỐP…ỐP…- trong cơn tức giận Quân giơ tay đánh mạnh vào Kent…

- Tui nói không đúng sao??? Tiêu chuẩn của Á Hiên vẫn chưa đủ tư cách để làm bạn gái với 1 hotboy như tui…thân hình cô ấy quá tệ…hì…nếu ông thích ông có thể lấy…tui nhường đó…- Kent nhìn Quân nhếch môi cười…

- Thằng khốn…BỐP…ỐP….mài đã làm gì cô ấy hả??? tao sẽ không bao giờ để mài làm cho cô ấy bị tổn thương…tốt nhất là mài đừng xuất hiện trước mặt cô ấy thêm lần nào nữa…BIẾT CHƯA HẢ??? BỐP…ỐP…- trước cơn giận dữ tột độ Quân không ngừng đánh vào Kent…thì bất ngờ…

- QUÂN…ẤN QUÂN…MÀI LÀM GÌ THẾ HẢ???? – Duy hối hả chạy nhanh lại kéo Quân ra…

- Kent…Kent…ông có sao không??? Trời ơi…chảy máu miệng rồi…- Thảo rối rít...hốt hoảng…

- BUÔNG TAO RA…HÔM NAY TAO PHẢI CHO NÓ 1 BÀI HỌC…BUÔNG TAO RA…- Quân tức giận la hét…

- BÌNH TĨNH LẠI ĐI…- Duy hét lên…cố gằng giữ chặt Quân…

- BÌNH TĨNH…MÀI KÊU TAO LÀM SAO CÓ THỂ BÌNH TĨNH KHI NÓ DÁM LÀM TỔN THƯƠNG Á HIÊN HẢ??? TAO SẼ KHÔNG BAO GIỜ ĐỂ CHUYỆN ĐÓ XẢY RA DÙ CHỈ 1 LẦN…MAU BUÔNG TAO RA…BUÔNG RA MAU LÊN…- Quân vẫn không ngừng la hét trong tức giận…

- ĐỦ RỒI…BỐP…KENT ĐANG GIÚP MÀI ĐÓ…- để trấn áp cơn thịnh nộ của Quân, Duy đã mạnh tay đánh Quân ngã xuống đất…

- …….- Quân không nói gì…chau mài nhìn Duy và Kent với ánh mắt thắc mắc…khó hiểu…



Lúc này ở nhà….

- Bà ơi…bà vô nhà ngủ đi…để con ngồi chờ được rồi…- nó nhẹ nhàng nhìn bà nói…

- Thật là…cái thằng này làm cho bà tức muốn chết…đã mấy giờ rồi mà còn chưa về nữa là sao??? – bà hậm hực với vẻ mặt lo lắng…

- Bà yên tâm đi…Ấn Quân là con trai chắc không có chuyện gì xảy ra đâu ạ…bà đi nghỉ đi…để con ở đây canh chừng cho chừng nào ổng về con báo cho bà biết liền…đã khuya rồi bà nên đi nghỉ sớm đi ạ…- nó nhìn bà nài nỉ…

- Thôi được rồi…vậy bà đi nghỉ đây…nếu nó về là cháu phải báo ngay cho bà…biết chưa…- bà lo lắng…

- Vâng ạ…- nó khẽ gật đầu…

Bà bước chân mệt mỏi từ từ đi lên lầu…để lại mình nó ngồi trước cổng với vẻ mặt lo lắng…lòng bồn chồn thấp thỏm…mong mỏi chờ đợi Quân…

- Đã gần 12h rồi…thật ra là đã đi đâu cơ chứ…sao giờ này vẫn chưa chịu về là sao??? Hay là có chuyện gì xảy ra??? Sao lại tắt điện thoại??? ông ấy đang ở đâu??? Đi với ai??? Bình tĩnh…bình tĩnh…sẽ không có chuyện gì đâu…không có chuyện gì đâu…- nó lo lắng cực độ, đi tới đi lui, ngó trước ngó sau…đôi mắt mệt mỏi bắt đầu nhòa đi…giữa đêm khuya trước những cơn gió nhè nhẹ mang theo cái lạnh…vẫn có người ngồi đó…chờ đợi…và chờ đợi…

hihi cÁc bẠn tỪ tỪ đỌc nhEn!!gÀ pOst týp Gragon ák ^^

- Sao…sao tới bây giờ mài mới nói cho tao biết hả??? – Quân ngạc nhiên nhìn Duy…

- Hồi nãy mài nổi cơn hơn chó điên nữa…cứ nhào vô đánh người ta tới tấp…tao nói gì được...còn thằng Kent nữa…lựa cách nào không lựa lựa cách nói khích mài chi cho bị uýnh hông biết nữa…- Duy hậm hực…

- ………….- Quân không nói gì…chau mài…là cảm giác của ray rứt, có lỗi…

- Còn ngồi đó làm gì nữa, còn không mau đi xin lỗi người ta đi trời...tội nghiệp thằng nhỏ…nhan sắc bị hủy hoại…



- Mấy đứa làm cái gì mà đến nỗi đánh nhau thế này hả??? còn có 1 tuần nữa là ra mắt hình tượng mới rồi…bị thương thế này thì chị phải làm sao đây hả??? – chị Châu lo lắng…

- Em không sao đâu…chị đừng lo…aaa…đau…- Kent khẽ kiu lên…

- Vậy mà còn nói là không sao??? Hixx…hông biết có để lại xẹo hông nữa…hixx…

- Haizzz…em không sao thiệt mà…có chút xíu vết thương thôi không lẽ…CỐC..CỐC…- tiếng gõ cửa vang lên làm cắt ngang cuộc nói chuyện giữa Kent và chị Châu…

- Chị ra ngoài 1 chút đi…- Kent quay sang nhìn chị Châu nói khi thấy sự xuất hiện của Quân…

- Cái gì??? Đuổi nữa hả??? trời ơi…đừng có đánh thêm tập 2 nữa nha…chị bị đau tim á...hixx…- chị Châu nhìn Kent và Quân với vẻ mặt lo lắng…


- Nè…ông…không sao chứ…có…đau hông??? – Quân nhìn Kent ngập ngừng…

- Hông biết có sao hông mà thấy có máu…hông biết có đau hông mà thấy rát…- Kent nghiêm mặt nói và lén nở 1 nụ cười thú vị…

- Ờ…thì…tại…tại tui không biết chuyện đó…nên…hơi mạnh tay với ông…tui…tui…a…tui…tui xin lỗi…- Quân quay mặt lí nhí nói…

- Đánh người xong rồi nói câu xin lỗi là coi như xong chuyện à??? Sao dễ vậy???

- Được rồi…được rồi…nè…đánh đi…tui cho ông đánh lại đó…đánh đi…nè…- nói đoạn Quân chìa mặt ra…

- Hì…- Kent mỉm cười thích thú trước thái độ của Quân…

- Yeeeee…cười rồi nhá…hahaha…bắt tay làm bạn cái coi…mọi chuyện coi như xí xóa đi hé…từ nay chúng ta sẽ trở thành 1 bộ 3 hotboy…tha hồ cua gái…thiên hạ vô địch haha…- Duy từ đâu nhào vô líu lo cười to…

- "Bộ 3 hotboy"???....."cua gái"???….BỐP...BỐP…- Quân và Kent cùng nhau đánh Duy trước câu nói đùa…tiếng cười nói…đùa giỡn như xua tan đi mọi hiểu lầm…rắc rối… và cuối cùng tất cả cũng đc giải quyết và trở về đúng vào vị trí của nó…



- Haha cuối cùng thì mọi chuyện đã đc giải quyết…không ngờ thằng Kent lù khù ít nói vậy mà cũng pro ghê…không có thằng Kent hông biết 2 người kia sẽ ra sao nữa haha…- Duy vừa lái xe vừa hí hửng nói và bất chợt ngạc nhiên trước sự im lặng của Thảo…

- Ê…sao vậy??? sao tự nhiên im re không nói gì hết trơn dạ??? á khẩu rồi hả??? – Duy quay xuống thắc mắc…

- Về khuya kiểu này…chắc mẹ tui cạo đầu tui quá…hixx…- Thảo lo lắng…

- Gì ghê vậy??? có cần tui vô nói dùm hông???

- THÔI…ông muốn mẹ tui giết tui hay sao mà còn đòi vô nhà nữa hả??? – Thảo hốt hoảng…

Trên con đường vắng gần nhà Thảo…

- Nè…thật sự là không sao chứ…hay tui vô giải thích cho…

- Thôi…ông về đi…3 tui mà thấy ông…hiểu lầm cái gì là vác cây đập ông chạy không kịp bây giờ…tui hổng sao đâu…về đi…nhớ vừa đi vừa cầu nguyện cho tui nghen…vậy đi…bye…- nói đoạn Thảo lê từng bước chân sợ hãi tiến về nhà…

- BIẾT BÂY GIỜ LÀ MẤY GIỜ RỒI KHÔNG HẢ??? CON GÁI CON NỨA…ĐI GẦN TỜ MỜ SÁNG MỚI VỀ LÀ SAO??? CON ĐÃ ĐI ĐÂU?? ĐI VỚI AI HẢ??? – giọng nói đầy tức giận của mẹ Thảo vang lên...

- Con…con…- Thảo lí nhí nói sợ hãi….

- CHÁU XIN LỖI BÁC…Thảo đã đi với cháu ạ…- sự xuất hiện của Duy đã làm mẹ Thảo bất ngờ…

- Sao ông lại tới đây??? tui đã kiu ông về rồi mà…mau đi đi..- Thảo đẩy Duy ra cửa…

- Cháu xin lỗi…vì đã làm bác phải lo cho Thảo…bọn cháu đã phải đi tìm 1 người bạn bỏ nhà đi nên Thảo mới về trễ chứ thật ra Thảo không có tụ tập đi đâu chơi bậy bạ đâu ạ…xin bác hãy tin cháu và tin ở Thảo ạ…- Duy cúi đầu lễ phép nhẹ nhàng giải thích…

- Được rồi…lần này mẹ tha, dù có đi đâu cũng phải nhớ gọi điện về nhà để báo biết chưa hả??? còn lần sau nữa là con coi chừng mẹ đó…mau vào nhà đi…Còn cháu…dù sao cũng cảm ơn cháu đã đưa Thảo về…- mẹ Thảo quay qua cười hiền…

- Ơ…dạ…à…không có gì đâu ạ…- Duy mỉm cười, nháy mắt ra hiệu với Thảo…

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]


Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết