zClubSun


Cao Văn Võ
Cao Văn Võ
S-Mod XGame
Bài gửi : 579
Tài sản : 5639
Like : 28
Join date : 27/03/2014
Thế cho nên để tránh đi cái thảm họa bị tịch thukhô bò này, tôi đã quyết định đi một nước cờ anh minh. Đó là tôi cũng đi xuốngnhà cùng với Trân, lựa lúc con bé đang nhìn mình mà đủng đỉnh ung dung cất hộpkhô bò vào tủ lạnh, hoàn toàn tự nguyện đóng cửa lại và không hề có chút vẻ camchịu hay ấm ức nào.

- Woa… chuyện lạ à nha ! – Trân tròn mắt xuýt xoa.

- Anh trưởng thành rồi, phải biết lo chứ bé!

Vừa khệnh khạng nói, tôi vừa tự mãn bỏ đi lên nhàtrên mà lôi sách ra học, dù rằng có hơi chút tiếc nuối khi đang vui mà bị đứtdây đàn, đang ăn mà phải lăng xăng đem cất.

Tối hôm đó, sau khi tạm ôn bài xong, tôi vật vạrón rén đi xuống nhà dưới uống cốc nước rồi quyết định đi ngủ, cố dằn lòng mìnhlà không được ăn cái-thứ-hại-người kia nữa.

-“Cái tay cái tay… tao bảo mày rồi, nước, và đóngcửa… không phải khô bò !!!!”

Rụt tay lại rồi đóng tủ lạnh, tôi bỏ đi lên nhàtrên sau khi tưởng tượng ra thứ nước nhạt nhẽo mình vừa uống là một miếng khôbò thơm cay tuyệt diệu. Cũng là trước khi đặt mình xuống giường và nhắm mắt tiếnvào cõi mộng, tôi đã có một quyết định.

Để sau khi thi học kì II xong thì tôi sẽ hỏi TiểuMai về chuyện của Uyển Nhi, như vậy thì tôi cũng đỡ phần áy náy là mình không giấu giếm Tiểu Mai, và cũng có thêm thời gian để suy nghĩ về thân thế bí ẩn củacô nàng mắt xanh đang ở bên kia đại dương.

Đời học sinh mà nói thì đi học đúng là vui thiệt,gặp bạn gặp bè thường xuyên như cơm bữa, nhưng thường có cái tốt cũng phải cócái xấu, đời học sinh không phải là ngoại lệ. À không, cũng không hẳn gọi đó làcái xấu, dù rằng nó mang một cái hỗn danh cực kỳ cực kỳ ghê gớm là loài quỷ ma ởâm giới.

Vâng, tôi đang nói đến đại ma vương Thi-Học-Kỳ !

Và bọn học sinh tụi tôi, sẽ là những chiến sĩngoan cường trong cuộc chiến trường kì chống lại sự xâm lăng ngày một tới gần của tên đại ma vương lừng lẫy danh tiếng và bất tử qua mọi thời đại này. Với kiếnthức là vũ khí, chúng tôi quyết tâm chiến thắng.

Nhưng có lượm được vũ khí để hạ gục ma vương khôngthì lại là một chuyện khó dễ tùy thuộc vào từng chiến sĩ một. Đối với tôi, đao kiếm là kiến thức các môn tự nhiên, phép thuật là chữ nghĩa các môn xã hội. Dĩ nhiên rồi, chỉ tính riêng trong 11A1 mà nói thì tôi là thiên hạ đệ nhất kiếm cơmà, anh hùng nhân giới ở lớp có ai mà không biết đến tôi?

À… đây là tôi đang loại trừ nữ hiệp Tiểu Mai ra,vì vị nữ hiệp này dường như đến từ một nơi thế ngoại đào nguyên, trời sinhthiên phú đã có căn cơ vượt xa người phàm tụi tôi. Thế nên nữ hiệp Tiểu Maitinh thông kim cổ, cả đao kiếm lẫn phép thuật đều nắm trong tay, suốt 2 năm quađược nhân gian xưng tụng là độc cô cầu bại.

Dù có một cô bạn gái học giỏi đến thế nhưng tôi vẫnchẳng thể nào khỏa lấp được cái sự yếu kém của mình ở các môn xã hội, tức là nếunhư đại ma vương Thi-Học-Kỳ mà chưởng ra một đạo hắc ám Ngũ Lôi Oanh Đình thìtôi chả có thể nào mà dụng Càn Khôn Đại Nã Di để hóa giải luồng chưởng pháp ngụydị kia được.

Thế cho nên, tôi không có phép thuật, tức là tôi dốtmôn xã hội, cũng tức là… tôi lười học bài!

Sau khi trận chung kết giải bóng đá toàn trường kếtthúc, tất cả học sinh 3 khối đều cắm mặt vào học bài để tập trung cho kì thiquan trọng đang đến gần trước khi bước vào kì nghỉ hè tuyệt diệu. Khác với nhữnghọc sinh khác, trong khi hết thảy bọn họ đều đang mày mò làm Toán, giải Hóa vàluyện Lí thì tôi lại toát mồ hôi với Anh ngữ, với Văn học, với… tất tần tật cácmôn xã hội còn lại, kể cả Giáo Dục Công Dân.

- I wonder did you truly focus on this exam, or you just now pretending you good to be, huh?
- Thôi anh lạy em, nói tiếng Việt dùm cái đi!

Tiểu Mai nhìn tôi đầy bất lực, nàng ngán ngẩm đếnmức dù đang chê tôi nhưng phải dùng tiếng Anh để cố không chạm đến tự ái củatên bạn trai đầy cao ngạo này.

- Haizz…! – Nàng thở dài, lắc đầu đóng cuốn sáchAnh ngữ lại.
- Ok, on your mark, let’s go ! – Tôi cuống quý tnói mà không chắc hẳn là mình đang nói gì.

- Arigato gozaimasu! – Nói rồi Tiểu Mai đứng dậy bỏ sách vở vào cặp.
- Ê ê… em nói cái gì thế? Bữa nay học tới đây thôi hả? – Tôi hoảng hốt.

- Em về nấu ăn, anh đi chợ cùng chứ? – Nàng nhìn tôi, không rõ là đang cười tình hay là cười chế giễu.

Ác nỗi lúc này tôi đang hoang mang vì mình chả chịuôn tiếng Anh để hôm nay bị Tiểu Mai khui ra, thế nên tôi gật đầu đồng ý ngay tắ plự.

- Ừ… đi, anh chở em đi, coi như ra ngoài thư giãntinh thần rồi về học tiếp!

Ít phút sau, tôi đã đứng trước cổng chợ, tay xáchnách mang cơ số những loại thực phẩm mà Tiểu Mai cho rằng rất tốt cho trí não vàomùa thi. Trong khi nàng đang đứng nhẩm tính xem có còn mua gì nữa không thì tôilại đang thắc mắc về một điều khác.

Tiểu Mai, tự bao giờ em nghĩ ra cái trò tra tấn anh bằng hai loại ngôn ngữ Nhật- Anh thế hử? Không lẽ em cho rằng nói tiếng Việt với anh là anh sẽ không thấm tháp nổi?

Hãy đợi đó cô em, rồi sẽ có ngày anh… quyết tâm học Văn, rồi sẽ có ngày anh đường hoàng biến hóa các câu chữ bằng chính tài năng của anh cho mà xem!

Còn bây giờ thì…

- Tiểu Mai !
- Hở?
- Qua bên tạp hóa đi !
- Làm gì?

- Mua sữa!
- Mua sữa làm gì cơ?

- Fristi, cho trí tưởng tượng bay xa, và anh sẽ dùng nó để “chém” các môn Văn, Địa, Sử !
- Haizz… xưa nay em cứ tưởng anh giả điên, ai ngờ hôm nay mới biết là anh điên thật !

- ………!

Đi chợ kết thúc như vậy đó, sao lúc nào tôi cũng lép vế trước Tiểu Mai hết vậy?



Chap 338:

Suốt một tuần sau đó, toàn trường chìm đắm trong bầuoán khí ôn thi đầy nặng nề và căng thẳng. Các bậc tiền bối lớp 12 thì vừa phải thi tốt nghiệp, vừa phải luyện ngay kì thi Đại học sau đó, chính vì vậy mà vẻ mặt đăm chiêu của bọn họ cũng lan xuống dưới khối dưới. Ở khối 11, không rõ là tin đồn thất thiệt từ đâu nhưng hồi hôm trước chúng tôi đã nghe râm ran thông tin ởđâu rằng… đề thi học kì II năm nay sẽ rất khó, học hết trong đề cương chưa chắc đã là ngon.

- Bỏ xừ rồi, thế này thì chết tao mất! – Dũng xoắn ôm mặt tru tréo khi nhận tin dữ.
- Thôi tuần này tao sẽ bắt đầu luyện Tứ Đại Giai Không ! – Khang mập quệt mũi, nặng nề nói.
- Là cái gì? – Đám tụi tôi đồng loạt thắc mắc.
- Không gái gú, không game ghiếc, không truyện tranh, không bạn bè ! – Nó thú nhận một cách đầy ngữ khí tẩy chay anh em.

- Ê ê… không bạn bè là thế nào mậy? – Luân khùngtrố mắt.
- Tao hỏi tụi mày đã luyện Tứ Đại Giai Không chưa?– Thằng Khang nhìn tụi tôi cạnh khóe.
- Chưa, vớ vẩn! – Tôi nhún vai nói chen vào.
- Thì đó, tức là tụi mày sẽ còn dính vào các tệ nạnlàm ảnh hưởng đến thi cử, nên tao phải không-bạn-bè tạm thời để tránh bị tụimày dụ dỗ, kéo tao xuống vũng lầy điểm kém !

Nhìn Khang mập bô bô cái mồm mà tụi tôi đâm ra bực,chỉ muốn đấm một phát vào mặt cho nó lăn đùng chết giấc luôn đi. Ở đâu ra cái lí lẽ vào mùa thi là phải tuyệt giao với bạn bè như thế chứ, thiệt đúng là cáithằng mập mà.

Ủa mà khoan, xưa nay nó có bao giờ được điểm caođâu mà sợ bị kéo xuống vũng lầy điểm kém cơ chứ?

Nói thì nói vậy, đám con trai hội bàn tròn tụi tôi lúc có anh có em thì luôn mồm chửi bởi thằng mập với cái triết lí cùn ngớ ngẩnmang tính chất cô lập bản thân của nó. Thế nhưng khi chỉ có một mình, thằng nàocũng… âm thầm tập luyện Tứ Đại Giai Không. Tất cả miệng thì nói, nhưng tâm thìbị cuốn vào không khí căng thẳng của những ngày ôn thi để mà đến lớp là chỉ gặpnhau cười xẹt qua rồi cắm mặt vào ôn bài. Đầu đuôi nghĩ lại cũng là do cái tinđồn thất thiệt đề thi sẽ khó kia mà đã gián tiếp làm chia rẽ anh em. Thật làchúng tôi căm thù tên đại ma vương Thi-Học-Kì này lắm rồi đấy !

Khác với đám bạn một tí, tôi chỉ tu luyện Nhị ĐạiGiai Không, bởi tôi có thể tạm bỏ game và truyện để tập trung ôn luyện, chứ bạn bè và… con gái thì chẳng thể nào. Bởi lúc ở nhà, tôi là bạn với bé Trân, khi đến trường, tôi là người yêu của Tiểu Mai.

Mà công nhận là bọn lớp 10 năm nay như bị trúng tàhay ông bà nhập hay sao mà cũng ôn thi hăng say phết, dù theo kinh nghiệm của tôi thì chương trình lớp 10 chẳng có gì là nặng nề. Nhưng đó là ý kiến có phầnchủ quan của tôi, bởi lẽ khi ở nhà luyện thi, bao giờ tôi cũng bị làm phiền, liên tục bị quấy nhiễu.

- Thầy ơi, chỗ này em không biết làm, xem hộ với!
- Hú hồn thầy hộ mệnh, cân bằng phương trình nàylàm sao vậy thầy ới?
- Bó tay rồi, thầy giúp em đi mà thầy!

Lúc bình thường, Trân gọi tôi bằng anh, những ngàyluyện thi, con bé gọi tôi bằng thầy. Và chả hiểu tại sao mà cái bàn ở phòng khách vốn là chỗ học mặc định của tôi thì dạo này Trân lại ôm sách vở xuống ngồiluyện chung.

- Đề thi năm nay khó lắm, phải ôn ráo riết thôi! –Trân cắn bút nói, giải thích cho việc di dời chỗ học của mình.

Và cứ y như rằng những lúc Trân đưa bài nhờ tôi giải là khuôn mặt dễ thương của con bé lại cứ nhè ra đến nơi, bởi tôi luôn lắc đầu từchối:

- Để anh tập trung, tự tìm hiểu đi!

Một trăm phần trăm, ngay sau đó sẽ là mẹ tôi ra lệnh:

- Mày bày cho con bé thì tốn thời gian lắm à, chỉ cho em nó học đi!

Thế là tôi đành phải gượng gạo nhìn lại mớ kiến thứclớp 10 để bày cho Trân giải đề, để rồi sau đó con bé lại cười răng khểnh tíutít vui mừng. Cứ như vậy, trong lúc tôi đang bốc khói đầu óc ngồi luyện thi, ởphía đối diện Trân cũng ngồi mặt nhăn mày nhó đắm mình trong mớ bài tập. Có nhữnglúc, bạn bè con bé đến hỏi han bài vở, bắt gặp “Tia chớp vàng” đang quần đùi áothun luyện thi bơ phờ rũ rượi thì lại cười hích hích một cách lén lút, báo hạitôi những ngày sau đó phải… mặc quần dài trong nhà ngồi làm bài.

Đấy là ở nhà, còn lúc đến trường thì tôi chạm mặtvới cô bạn gái của tôi. Tiểu Mai, vốn đã học giỏi lắm rồi nhưng về vấn đề luyệnthi nàng cũng không hề dám lơ là, cũng tập trung như bao người khác.

- Em học giỏi lắm rồi, ôn chi nữa? – Tôi chống cằmtrên bàn, nói phì phò.
- Giỏi không có nghĩa là không cần ôn, mà em cũngchưa giỏi! – Tiểu Mai đáp, mắt vẫn nhìn vào sách, tay vẫn viết lời giải.
- Em mà không giỏi thì ai giỏi đây! - Tôi chưng hửng, chiếc bút bi quay điên cuồngtrên các ngón tay một cách thành thục.
- Anh làm bài đi, hỏi lung tung! – Nàng nhún vainói, ra ý chấm dứt cuộc nói chuyện ngắn củn và vô vị này.

Ngó sang bên cạnh, tôi trông thấy Khả Vy đang cùnghội con gái ngồi giải đề Hóa mà thầy vừa đưa tiết trước. Em ấy cũng toát mồhôi, gương mặt đăm chiêu nhìn các phương trình dài dằng dặc một cách chán ngán.Bất giác tôi nhớ lại cái hồi mà tôi còn… trẻ dại, cũng đã từng một thời vui vẻđược Vy dạy Anh ngữ, và tôi dạy lại em ấy các môn tự nhiên.

Dường như thấy được bộ dạng mơ màng của tôi, thằngTuấn rách từ bàn trên phá lệ Tứ Đại Giai Không, nó vò tờ giấy nháp lại rồi némthẳng vào mặt tôi.

- Chóc ! – Xui xẻo thay, có lẽ vì luyện thi quá độ nên thằng Tuấn lao lực, lệch tay mà ném nhằm ngay bả vai của Tiểu Mai khiến nàng giật thót người.
- Á à cái thằng này… đến cả vợ ông mày cũng dám đụng! – Tôi xắn tay áo hầm hố chuẩn bị phóng lên bàn.

Thế nhưng tôi không có cơ hội lộng giả thành thật,tức là vờ đi trả thù dùm bạn gái mà tót lên ngồi tán dóc với thằng Tuấn. Bằng một linh cảm nhạy bén của con gái, Tiểu Mai đã phớt lờ cú ném trật đường ray kia mànhìn tôi bằng một ánh mắt nghi hoặc, trực tiếp kéo tôi trở lại với giờ tự học củalớp.

Bị ánh mắt lạnh băng của vẻ đẹp kiều mị đó chạm đến,tôi sao có thể làm gì được nữa chứ?

Cũng cần phải nói là dạo gần mấy ngày thi học kìthì càng có nhiều tiết trống hơn, tức là thầy cô cho phép cả lớp tự ôn tập lấy, vậy cho nên tất cả số thời gian đó được chúng tôi cho vào một quỹ thời gian gọilà giờ tự học. Những lúc ấy dĩ nhiên là không khí có ồn ào hơn, nhưng thủychung thì tất cả cũng chỉ là trao đổi bài vở, hoặc giả cũng có một số ít điếc không sợ súng mà ngồi tán chuyện và chơi cờ ca-rô.

Phần tôi thì tôi cũng khoái lắm, chả cần biết làđang ôn thi, cứ được nghỉ tiết là tôi sẽ chiếu theo lệ cũ mà bị cuốn theo những trò chơi học sinh đầy hấp dẫn đó. Thế nhưng không biết có phải là lo cho chàngtrai yêu quý của mình đến mức công khai hay không mà Tiểu Mai thản nhiên từ bàn3 ôm sách vở xuống bàn 6 mà ngồi ngay bên cạnh tôi.

Không cần biết là ai, chỉ cần tự tiện đổi chỗ trong tiết học là Khang mập bằng quyền lực lớp trưởng sẽ trực tiếp đến tiễn khách về lại nhà ngay. Thế nhưng đây lại là Tiểu Mai, học sinh gần như toàn diện thuộc hàng top của trường, nó sao có thể dám vọng động?

Bị khí thế lạnh lùng vương giả của Tiểu Mai nhiếp hồn, thằng mập chỉ biết tiu nghỉu cắm mặt vào đề cương mà xem như ta đây chưa có thấy gì cả.

-“ Thằng hèn, thật không có nghĩa khí! “ – Tôi cay đắng rủa thầm thằng Khang tơi tả, nó sắm cái chức lớp trưởng ra làm gì cơ chứ, kiểu này chắc là bỏ tiền mua chức đây mà.

Chính vì sự không dũng cảm công chính liêm minh của thằng bạn có quyền lực cao nhất trong lớp mình mà tôi giờ đây phải nuốt hận mà lôi tập vở ra, bắt đầu giải bài.

- Anh học Sử đến đâu rồi? – Tiểu Mai nhìn tôi ônnhu hỏi.
- Tàm tạm, cũng gần xong ! – Tôi đáp nhát gừng, thầmớn lạnh nhớ lại cái cảnh Tiểu Mai bắt tôi chép bài ra giấy chứ không cho tụng bài theo kiểu học thuộc lòng.
- Em xong Sử rồi, giờ đến Địa nha, Toán- Lí- Hóa anh ổn chứ? – Nàng lại truy vấn.
- Ừ, ổn… ! – Tôi gật đầu lia lịa.

Vậy là Tiểu Mai bắt đầu kèm cặp cho tôi ôn Địa Lí,và phải nói là tôi không hề có tự nguyện lâm vào tình cảnh này một chút nào. Chứcòn sao nữa, bạn bè xung quanh ai nấy đều tự học, chỉ có mỗi tôi là dính phải ách đô hộ của bà la sát này, bả hét học là học, cho nghỉ mới được nghỉ.

Tự bao giờ, tôi đã trở thành một con rùa rút đầu trước mặt con gái mất rồi?

Nhưng may thay, vị cứu tinh của tôi đã đến kia rồi,thầy Phước dạy Lí kia rồi, biết ngay mà, dù cho Tiểu Mai có giỏi Lí đến cách nào đi nữa thì tự tiện đổi chỗ trong giờ học đã là sai rồi. Thầy Phước lúc này đủng đỉnh từ ngoài bước vào sau khi ban lệnh cho cả lớp nghỉ tiết để tự do ônthi, trông thấy sự lạ thay đổi vị trí của Tiểu Mai, thầy chậm rãi đi xuống dưới lớp, tiến về chỗ tôi.

Đúng rồi, đến đi thầy ơi, đến thể hiện khí phách của một bậc nhất đại tông sư đi!

- Giúp bạn luyện thi là tốt, hai đứa cố lên nhé !– Thầy nhìn Tiểu Mai bằng ánh mắt hài lòng, khen cô học trò xong rồi lại quayđi.

Ôi đệch…

Những ngày trước kì thi vì vậy mà trở nên dài lêthê bất tận, kết hợp với những đám mây xám xịt chứa mưa giăng ngang trên bầu trờicàng làm không khí thập phần ảm đạm. Với tôi mà nói, không khí lại càng thêm lạnhkhi mà cô bạn gái của tôi luôn ngồi ở bên. Thật sự thì ở trên lớp, tôi ít khingồi cạnh Tiểu Mai do khác vị trí ngồi, nhờ kì thi này mà tôi mới biết đượcnàng học ra sao. Liên tục ghi chép, cẩn thận đến mức tỉ mỉ mà dùng bút dạ đủmàu tô lên các chi tiết trọng điểm, những dòng chữ ngay ngắn và thanh tú nhưchính chủ nhân của nó liên tục được sinh ra trên từng trang vở.

Nhìn Tiểu Mai trong tà áo dài từ đằng sau, tôi thậtlà yêu cái cổ áo cộng phần gáy tóc trắng ngần quá đi, vài sợi tóc mai thanh mảnhrủ xuống càng làm thêm phần quyến rũ.

- Anh chép lại phần này đi, điểm ngữ pháp này cần phải tập trung hơn!

Bị nàng làm cho mất hứng thưởng ngoạn, tôi xuôi xịngoan ngoãn chép bài theo lệnh. Cũng có lắm lúc tôi muốn hỏi nàng về vụ Uyển Nhi, nhưng tính tới tính lui một hồi lại thôi, cứ để qua kì thi này đã. Giờ cứtập trung ôn luyện, vậy là đủ rồi!

Khang mập bị nhỏ Huyền kiểm soát chặt chẽ, nó đãchính thức phá giới và dính vào gái gú. Không biết làm sao mà ở bàn trên, Tuấn rách cùng thằng Chiến chiêu mộ Khả Vy được vào hàng ngũ gia sư môn Văn, tha hồhọc tập. Chỉ có mỗi Luân khùng là quyết tâm solo tới cùng, thằng này luôn tựtin vào bản thân mà không thèm nhờ cậy ai cả.

Dũng xoắn thì sao, nó luôn mồm kêu gào thảm thiết:

- Trời ơi thi nhanh đi, còn nghỉ hè nữa!!!!!!!!!!!!!

Và ngày thi đã đến theo lịch với một tốc độ ì ạch nhưng xuất hiện lại nhanh như chớp. Tôi còn nhớ sáng hôm đó là một ngày trời âm u, khi tôi đang xách cặp với một vẻ mặt căng thẳng nghĩ về đề thi Sử bữa nay sẽ như thế nào thì Tiểu Mai đã cất giọng lo lắng:

- Không biết có mưa không nhỉ, bị ướt thì phiền lắm,ôi áo dài… !

Trời ơi em ơi, anh đang lo sốt vó về bài thi, cònem lại thể hiện điều đó bằng cách dự báo thời báo thời tiết, thắc mắc về dị biến thiên tượng ư?

Bước vô trong lớp, tôi nhận ra gương mặt bạn bè ai nấy cũng đều căng thẳng như nhau, có chăng là những nét cười như mếu, mây đen dường như ẩn hiện trên mặt tất cả mọi người.

Và Dũng xoắn, nó lại la lên:

- Trời ơi sao thi nhanh quá vậy, chưa ôn xong mà!!!!!!!!

Không khí thêm phần căng thẳng trước màn ta thán của thằng này, và Tuấn rách thể hiện thêm điều đó bằng cách thở dài não ruột, chị đại Yên ù không hiểu do run hay sao mà đánh rớt luôn cặp mắt kính xuống đất.

- Reeng !!!

Chuông vang lên, báo hiệu giờ thi đã đến, các dũngsĩ tụi tôi chính thức bước vào trận đại chiến long trời lở đất với đại ma vương Thi-Học-Kì trong vòng 4 ngày liên tiếp.

Ngày đầu tiên của kì thi, tôi bị đại ma vương đán htac tác, giã nát như chày giã cối bằng mớ chưởng lực kì dị mà phải vất vả lắmtôi mới có thể chống đỡ được, hoàn toàn phòng ngự không hề có cơ hội phản công.

- Đề y chang phần ôn, anh làm đúng thì có gì mà phải sợ? – Tiểu Mai nhận xét khi tôi hãi hùng thuật lại trận chiến của mình.

Ngày tiếp theo, tôi vẫn bị lao đao với dàn phép thuật kinh hoàng kia, nhưng lần này đã có khá khẩm hơn khi tôi đã nhặt được Tuyệt Thế Hảo Kiếm, trực tiếp thi triển bộ kiếm pháp Độc Cô Cửu Kiếm mà chém bay hết các tên hộ pháp của ma vương thi cử.

- Đề Hóa dễ ợt, tao chỉ lo môn Văn thôi ! – Tuấnrách hớn hở khoe.

Ngày thứ ba, tôi khiếp đảm vận Càn Khôn Đại Nã Di để phòng thủ trước đòn phép Địa Lí Nhất Dương Chỉ, Công Dân Lôi Xuyên Vân. Ầm một cái to tướng, tôi bị đánh bật ra, mếu máo không ngờ mình vừa mấp mé bờ vực củacái chết, tên ma vương này thật là âm hiểm quá đi.

- Địa Lí khó quá, tao căm thù nó !!!!! – Khang mập nghiến răng ken két, và tôi vẫn không dám gật đầu đồng tình bởi Tiểu Mai đang đứngcạnh bên.

Ngày thi cuối cùng có Toán và Lí, tôi bằng chính sức mình đã có thể cầm chắc Nhất Ngự Hổ Triệt Thái Đao trong tay mà sử ra đại tuyệt chiêu Thiên Tường Long Thiểm, bi tráng chém vào tử huyệt của tên đại ma vương sừng sỏ, chấm dứt kì thi học kì II, chính thức mở ra kỉ nguyên sáng láng mới mẻ cho nhân loại, kỉ nguyên được mang tên…

Hè tới rồi !!!!!!!!!!!!!

Kì thi học kì cuối cùng trong năm vừa chấm dứt,đám học sinh không cần biết kết quả ra sao mà chạy ùa ra như ong vỡ tổ, hơn bảy chục phần trăm là những gương mặt tươi cười hớn hở, số còn lại buồn có, xụ mặtcó, tự kỉ có, và… khóc cũng có luôn.

Tôi mặc kệ chứ, tôi dù sao đã hoàn thành chỉ tiêu của mình rồi, trừ Toán Lí Hóa không 10 thì 9 ra, tất cả các môn còn lại tôi đềutự tin mình trên điểm trung bình, rất có thể sẽ bạo kích mà nhảy luôn điểm 7 điểm8 cũng không chừng, thế là quá đủ !

- Giỏi ghê, người yêu của em phải vậy chứ ! – TiểuMai chớp mắt nhìn tôi cười hài lòng, nàng thay đổi 180 độ mà từ trạng trái lạnh lùng lúc luyện thi đã trở thành rất đỗi nồng nàn tình cảm sau kì thi.

Sau khi đến chia buồn cùng bạn bè thân hữu, nhấtlà Dũng xoắn lúc này đang tru tréo bên tai cái điệp khúc “trời ơi biết vậy”,tôi đến vỗ vai Khang mập bảo nó tối đi game xả stress, rầu rĩ nhận được cái lắcđầu âu sầu của nó, vậy là dư biết kết quả như nào.

Luân khùng, Tuấn rách, thằng Chiến, Khả Vy, nhỏ Huyền cười vui vẻ, suy ra thi tốt.

Khang mập, thằng Quý, thằng Phát, chị đại Yên ù, Dũng xoắn, nhỏ Phương mặt như đưa đám, suy ra tạch mất tiêu rồi !

Về phần Tiểu Mai ư? Không cần hỏi cũng đoán được câu trả lời, nhưng có cái này thì tôi nghĩ bạn đọc sẽ muốn biết, đó là kì thi học kì II năm đó, Tiểu Mai được thầy hiệu trưởng nêu tên trước toàn trường với thành tích siêu việt giữ điểm 10 tuyệt đối trong toàn bộ các môn thi, chỉ trừ Văn Học 8 điểm, và Thể Dục thì nàng được miễn học. Cũng có một bà chị lớp 12A2 được tuyên dương y như vậy, khác là Văn bả đến 9 điểm lận, và bả… không được xinh cho lắm. So cả hai người con gái lên nhận phần thưởng danh dự thì rõ là cả trường đều thấy sự khác biệt về vẻ ngoài một trời một vực. Cũng có thằng con trai bên 11A2 nói rằng bà chị 12A2 kia được thêm điểm 7 môn Thể Dục, cộng lại sẽ hơn được Tiểu Mai. Thề là tôi chỉ muốn hốt xác thằng đó ngay tắp lự, so sánh nhảm thiệt !

-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.giaitri321.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------

Có một cô bạn gái với sức học kinh hoàng như thế, tôi bất giác đâm ra tự ti và thấy mình nhỏ bé đi trước nàng. Lén giấu bảng điểm có con sáu to đùng của môn Anh Văn và con bảy của môn Lịch Sử, tôi thở dài ngẫmnghĩ:

-“ Anh ngày càng ngưỡng mộ em, thì làm gì có chuyện anh hết yêu em chứ ?”

Nhắc đến cái triết lí này, tôi lại nhớ đến cô nàng Uyển Nhi, và biết rằng đã đến lúc mình phải gặp Tiểu Mai để hỏi những gì cần hỏi.

Hôm đó, những tiết học cuối cùng diễn ra trongkhông khí tưng bừng như lễ hội của cả lớp. Nhóm thì bàn tán hè này sẽ làm gì,nhóm thì nhắc lại bài thi cũ, nhóm thì bày trò chơi tại bàn, tán chuyện hệt nhưmột cái chợ. Các thầy cô biết ý, chỉ giới hạn đám học trò được giải lao trong mộtmức độ âm thanh nhất định, còn lại để cho tụi nhỏ muốn làm gì thì làm. Phải thôi, dù sao cũng thi xong hết rồi cơ mà, giờ đợi ngày tổng kết nữa là sẽ có batháng hè tuyệt vời rồi.

Và tôi đang hả hê với chức danh vô địch cờ ca-rô tựphong, cười thống khoái trước nét mặt nhăn như bị của Tuấn rách thì chợt nhìn sang Tiểu Mai, tôi thấy nàng cũng nhẹ mỉm cười nhìn tôi.

Bỏ vị trí quán quân nhường chỗ cho thí sinh khác,tôi bước đến bàn Tiểu Mai, chen qua nhỏ Huyền mà ngồi xuống cạnh nàng hỏi thì thầm:

- Làm gì vậy? Ra giỡn chơi cho vui!
- Em thế này được rồi, anh ! – Nàng cười giả lả.
- Được rồi là sao? – Tôi ngẩn ngơ.

- Là đủ nhẹ nhàng để anh biết em đang nhìn anh, và anh sẽ qua đây ngồi! – Tiểu Mai lơ đễnh vuốt tóc, nói thật khẽ chỉ đủ để tôi nghe.

Không biết các bạn sao chứ lúc mà tôi nghe được câu nói này thì lại càng thêm phần bị Tiểu Mai quyến rũ, quả là nàng luôn khiến tôi phải đi từ cung bậc cảm xúc này đến thanh âm tình yêu khác. Cộng thêm hương hoa bạch mai đưa từ chiếc kẹp tóc bằng dây buộc thanh mảnh màu trắng, tôi lại một lần nữa có cảm giác như mình đang… yêu lại từ đầu.

- À quên… anh hỏi em chuyện này được không?
- Gì vậy ? – Tiểu Mai thoáng ngạc nhiên trước vẻ dè dặt của tôi.

- Em… có chị em họ nào tên là Diệp Hoàng Uyển Nhi không ? – Tôi đi thẳng vấn đề luôn.

Cũng là về vấn đề chị em, nhưng lần này Tiểu Mai trả lời ngay sau tôi, bằng vẻ nghi hoặc:

- Không hề, sao lại thế được?
- Ừ… vậy hả ? – Tôi ngẩn tò te, trong đầu ngổn ngang trăm mối, và cô nàng mắt xanh lại hiện lên trong tâm trí.
- Bộ có người tên như vậy thật à ? – Tiểu Mai thắc mắc.
- Ừm, nhưng chắc là trùng họ thôi, anh biết cách đây mấy hôm… ! – Tôi ấp úng, đã bắt đầu giở mửng nói láo quen thuộc.

Lần này đến lượt Tiểu Mai nhíu mày, nàng lắc đầu phủ định ngay:

- Không thể, chắc chắn không có chuyện trùng họ được!
- Sao lại không, đời nhiều cái ngẫu nhiên mà ! –Tôi nhướn mắt phản bác.

- Vì họ Diệp là của ba em, ở Việt Nam em nghĩ họ Diệp đã hiếm rồi, và Hoàng là họ của mẹ em khi được phiên âm ra, nên mới có Diệp Hoàng. Anh nghĩ có sự trùng hợp như vậy ư?

Trước sự quả quyết của Tiểu Mai, cái giả thiết trùng họ của tôi đã bị đánh tan nát. Hóa ra họ Diệp Hoàng được sinh ra là vì thế,ghép từ họ cha và mẹ của Tiểu Mai mà có.

- Thế thì… có thể là chị em họ xa nào đó mà em không biết thì sao? – Tôi ngờ vực.
- Trùng họ nội mà anh bảo xa sao được? Hơn nữa mang họ Diệp Hoàng là chắc chắn có gia đình em thôi, làm gì có chuyện em khôngbiết người đó ? – Tiểu Mai kiên nhẫn nói.

Đúng ha, mang họ Diệp Hoàng thì chắc chắn phải làngười nhà Tiểu Mai rồi, hay là…

- Có khi nào ba em giống như… Đoàn Chính Thuần không? Có một người con gái riêng…!

Và tôi chỉ nói được đến đó rồi im miệng vì bị TiểuMai nhéo một phát thật lực vào hông, đau điếng đến mức tôi không tài nào thở được chứ đừng nói là phát ra tiếng la.

- Vớ vẩn ! – Nàng giận dỗi.

Như vậy là xong, cuộc điều tra của tôi về Uyển Nhi đã kết thúc bằng bài phỏng vấn đầy thảm hại với Tiểu Mai, tôi chẳng khai thác được thêm gì khác, vì Tiểu Mai cũng chẳng biết gì hơn tôi.

- Anh gặp người ta khi nào?

Chỉ với một câu hỏi như thế, tôi buộc phải khai ratất tần tật mọi thứ cho Tiểu Mai biết vì không muốn giấu diếm thêm nữa. Kết thúc câu chuyện, Tiểu Mai nhìn tôi bằng ánh mắt như sắp bùng lên lửa giận:

- Hay ha, bị tôi giận vài ngày đã đi quen cô khácrồi!- Không thể ngờ được là tưởng tượng về tương lai của tôi hồi tuần trước lại giống y chang câu nói này của Tiểu Mai vừa thốt ra.
- Không… tình cờ thôi mà, nếu anh có ý gì thì đã chẳng kể ra hết cho em nghe! – Tôi giải thích bằng điệu bộ vừa thành khẩn vừabi thảm.

Im lặng một vài giây nhìn thẳng vào tôi, Tiểu Maicuối cùng đã chấp nhận là nàng tin những gì tôi vừa nói, dù rằng tôi biết nếu đứng trên lập trường của nàng thì hẳn tôi cũng sẽ khó chịu ghê gớm lắm nếu một ngàynào đó tôi cũng biết nàng đang có rất nhiều tên con trai theo đuổi.

Thở hắt ra, Tiểu Mai nói:

- Em sẽ hỏi lại ba chuyện này vậy… Diệp Hoàng Uyển Nhi ư ?

Cuộc nói chuyện của chúng tôi chấm dứt bằng việc tôi năn nỉ Tiểu Mai cho giữ hộp khô bò, nhưng vẻ như con gái đều ghét tất cả những cô nào bén mảng đến gần người yêu của mình, thế nên hôm sau khi trở về nhà, tôi bất lực nhận hung tin là con bé Trân nội gián đã đem “gia tài quý báu” của tôi sang nhà Tiểu Mai. Với lí do không để tôi bị đỏ mắt, với sự ủng hộ của mẹ tôi, Tiểu Mai đã lạnh lùng đưa ra chính sách khi nào tôi muốn ăn khô bò thì qua nhà nàng, tất nhiên là ăn trong sự giám sát, sống và làm việc theo pháp luật.

Chiều hôm đó, tôi nằm vật ra trên ghế nhà Tiểu Mai, bất lực gác tay lên trán sau khi thất bại trong việc thương thuyết rằng tôi sẽ đem nửa số khô bò về nhà mình. Quá chán ngán khi ăn mà cũng bị cấm vận,tôi ỉu xìu bước xuống nhà dưới định bụng lấy chai trà đào uống thì bất chợt nghe bên tai mình là giọng nói của Tiểu Mai ở ngoài vườn sau.

Ngoài vườn có ai đâu mà nàng nói chuyện vậy kìa? À à… bộ này là đang nói chuyện điện thoại đây mà!

Như để khẳng định cho phán đoán của mình, tôi ngửamặt tu một hơi trà mát lạnh rồi bước ra cửa sau dẫn tới hành lang vườn hoa nhỏ hẹp, tựa vào thành cửa âu yếm nhìn Tiểu Mai đang áp tai vào điện thoại, kế bên là chậu trúc Hawai vừa mua lúc sáng đang bị xới đất dở dang.

- Là Uyển Nhi, đúng không ?
- …… !
- Ừa, chị đoán ngay từ đầu rồi mà !
- ………….. !

HẢ ?

Tôi có đang nghe lầm không vậy ????



Chapter 339:



Vẫn biết nghe lén Tiểu Mai nói chuyện điện thoại làkhông tốt chút nào, nhưng tôi lại chả thể ngăn được mình rời đi trong lúc này bởicái tên mà nàng vừa nhắc đến cũng chính là thắc mắc mà tôi vẫn mang hôm giờ, lạicòn vừa hỏi Tiểu Mai cách đây không lâu.

- “Là đang nói chuyện với Uyển Nhi ư? Lúc sáng vừamới nói là không quen biết cơ mà?” – Tôi hoang mang tột độ.

Bị sự tò mò thôi thúc, tôi quyết định ngưng thần bếkhí, nín thở dỏng tai lên nghe ngóng.

- Ừa, chị nói mà em có tin đâu, chỉ có thể là UyểnNhi thôi! – Tiểu Mai không hề phát giác ra sự có mặt của tôi ở đằng sau, nàng vẫnthản nhiên nói qua điện thoại.

- “Vậy là đang nói chuyện với ai, mà lại đề cập tớiUyển Nhi à?” – Tôi đã thấy lùng bùng đầu óc.

Tiểu Mai thả cành trúc trên tay xuống đất rồi tiếplời:

- Làm gì có chuyện giấu được mãi, sẽ có ngày bịphát hiện ra thôi. Đến lúc đó, hậu quả càng lớn hơn, em cũng xem đó mà rút rabài học nghen!

Cái gì mà… bí mật dữ vậy? Lại còn cả phát hiện vớicả hậu quả nữa chứ ??!!!

Và tôi có lẽ sẽ còn chôn chân đứng mãi nơi cửa bếpmà tiếp tục nghe lén nếu như không chợt cảm thấy nhột nhột dưới chân mà giật bắnngười lên, phát ra tiếng động:

- Hấc….!

Quay ngoắt người nhìn xuống thì tôi tẽn tò nhận rađó là con mèo đần Leo đang dụi đầu vào chân tôi, đoạn rồi nó ngẩng mặt lên màngước nhìn tôi bằng vẻ mũm mĩm của một con mèo “công tử” quen được nâng niu chiềuchuộng:

- Miao…..!

Tiếng kêu của Leo cũng là hồi chuông để Tiểu Maiphát hiện ra sự có mặt của tôi nãy giờ, và dĩ nhiên là nàng biết thừa tôi đãnghe lén điện thoại.

- Vậy thôi, nói chuyện sau nhé!

Nàng ậm ừ kết thúc cuộc nói chuyện rồi tắt điệnthoại, quay sang nhíu mày nhìn tôi:

- Nghe lén, xấu tính!

Vừa quê vừa nhục, tôi bất quá phải gồng mình nói cứngđể chữa thẹn:

- Ai… ai bảo, do em cả thôi!

Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên, sững người lại mộtgiây rồi bước vào nhà:

- Sao mà do em? Chuyện gì cơ?
- Thì em bảo là không quen biết gì nhỏ Uyển Nhianh hỏi hồi sáng, thế sao nãy giờ lại nói chuyện từa lưa đó! – Tôi xổ ra nỗinghi hoặc của mình.
- Vậy là anh thừa nhận nãy giờ nghe lén? – TiểuMai nhìn xoáy vào tôi.
- Ừ… cực chẳng đã mới vậy! – Tôi tự bào chữa, dù rằngnghe chả hợp lí tí ti ông cụ nào.

Nhẹ nhàng bế con mèo đần lên tay, Tiểu Mai khẽ lắcđầu, ngán ngẩm trả lời:

- Em không có nhắc đến người anh hỏi, vừa nãy làem nói chuyện với Trân về nhân vật Thượng Quan Uyển Nhi trong phim Võ Tắc Thiên!
- Hả? – Tôi ngẩn tò te.
- Trân có tranh luận với em về dấu ấn đỏ son trêntrán của một người phụ nữ quyền lực trong lịch sử Trung Quốc. Em bảo đó là ThượngQuan Uyển Nhi mà con bé không tin! – Nàng nhún vai.
- Thế… thế không phải Uyển Nhi kia à? – Tôi há hốcmồm vì bị bé cái lầm.

Thoáng cười lạnh, Tiểu Mai đáp:

- Anh có vẻ để tâm đến cô Diệp- Hoàng- Uyển- Nhi đó quá nhỉ?

Nàng cố ý nhấn nhá từng từ một trong cái tên mà tôicho rằng… khá là đẹp này bằng một giọng điệu nghe như có băng phách kết tinhtrong đó, bất giác tôi cảm thấy hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Và như có ông bànhập, tôi quíu cả lên mà nói:

- Đâu… đâu có, anh chỉ quan tâm mình bé Mai nhàanh thôi, bé Mai nhà anh là nhất…!!!!

Thánh nhân đãi kẻ khù khờ, thường cứ cho rằng phảilà những lời nói hoa mỹ, bay bổng lãng mạn mới có thể lay động được nhân tâm,thế nhưng hôm nay tôi buộc phải đổi lại quan điểm của mình đó là trong một vàikhoảnh khắc bất chợt nào đó, một câu nói vụng về cũng có thể giúp ta gỡ rối tìnhhình không thể nào hoàn hảo hơn được nữa.

Tôi nói bừa, thế mà Tiểu Mai lại ngượng ngùng đếnbất động cả người, đến khi con mèo Leo phóng xuống đất lủi vô gầm bàn thì nàngmới thẫn thờ ngồi xuống ghế, đôi gò má ửng hồng lên, thẹn thùng nói:

- Thôi… ai là bé nhà anh..!!!
- Em đó! – Tôi tròn mắt ngạc nhiên, mồm đáp tỉnh bơ.

- Đã… đã về nhà anh ở đâu..!
- Thì sau này sớm muộn gì chả về, em là vợ, anh làchồng, nhỉ ?!
- Thôi… vô duyên!
- ………..!

Nói sao nhỉ? Tiểu Mai lúc này đan tay vào nhau, àhá, vậy là đang bối rối lắm đây. Thêm cả đôi gò má ửng hồng thế kia là đang xấuhổ đây mà!

Đến đây thì tôi phải gọi là sau bao gian khó, nhờcơ duyên xảo hợp mà cuối cùng đã biết được nhược điểm đầu tiên của Tiểu Mai làgì rồi: Dễ xấu hổ, hay bối rối nếu bị đề cập đến chuyện… làm dâu gia đình, chuẩnmiễn chỉnh!

Phải vậy chứ, Tiểu Mai dù có lạnh lùng cách mấy cũngđâu nằm ngoài quy luật tạo hóa đã định sẵn về cảm xúc con người, cũng phải có lúcbị… tác động chứ. Băng giá còn phải tan kia mà, đâu có lạnh mãi được.

Quá tốt ấy chứ, tôi thích vẻ xấu hổ này của TiểuMai nè, thường ngày nhìn nàng xinh đẹp kiêu kỳ mãi cũng quen rồi, giờ trông yểuđiệu thẹn thùng mới đáng yêu làm sao.

- Ê… sao đấy? – Tôi vờ tò mò, khom người ngồi bệtxuống sàn nhà để thấp hơn Tiểu Mai rồi ngước mắt nhìn nàng.
- Không… không có! – Nàng lắc đầu nguầy nguậy.
- Xấu hổ, phỏng? – Tôi nhại giọng trêu.

- ……!
- …………..!

Dường như bị tôi áp đảo, Tiểu Mai không cam tâm chịubị trêu nên đành phá tan khoảng lặng, vụt đứng dậy đi đến tủ lạnh mà đánh trốnglảng:

- Quên… quên pha thêm trà rồi, anh uống nhiều quá!
- Ơ hay… sáng giờ đã uống giọt nào đâu? – Tôi chưnghửng, tiếp tục cù nhây.
- Thì giờ em pha cho anh uống… ! – Nàng đưa tay lấychai trà lạnh còn nguyên ra, để rồi lại nhanh chóng cất trở lại vô tủ.

Đến đây thì tôi đã muốn phá ra cười lắm rồi, nhưngráng nhịn mà tủm tỉm nháy mắt:

- Sao? Cả mấy chai trong đó đều còn đầy nhóc mà!
- ……..! - Tiểu Mai lại đỏ mặt, tựa người vào tủ,những ngón tay cứ miết mãi vào bề mặt mica.

- ………!
- ……………!

Cố ý không nói gì trong một vài giây rồi tôi bấtthần gọi:

- Bé Mai!

Trên cả mong đợi, Tiểu Mai giật mình trả lời theophản xạ:

- Dạ ?

- Ngoan…. Ha ha ha ! - Chịu không nổi, tôi phá racười sằng sặc.
Phần 86: http://www.xclubsun.com/t1085-topic#1688

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]


Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết